Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012


Giấc Mơ Thần Tiên

Tuổi thơ bên nhau cho ta vô tư với bao mơ mộng
Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia
Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời
Bạn ơi nhớ không biết bao những kỷ niệm buồn vui cùng tôi

Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười
Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau
Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây
Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim..

Từng trang giấy với nét chữ quen thuộc kia
Với những ước mơ trẻ con chất chứa bao nhiêu mơ mộng
Hàng cây phượng dài trong sân
Nơi chúng ta khắc lên một trái tim
Sao giờ đây khi xa nhau cây buồn ngơ ngác

Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa
Nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười
Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hay nhớ về một giấc mơ
Giấc mơ hồn nhiên, tuổi học trò...

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Hoa xứ người ta

Trích  ngón tay mình còn thơm mùi oải hương- Ngô Thị Giáng Uyên- NXB Trẻ

Tôi nhớ câu chuyện về bé gái Ida buồn vì hoa héo trong bình,về những bông hoa mệt vì ban đêm, khi trời tối và mọi người đã ngủ, chúng đi dự vũ hội hoa và nhảy múa suốt đêm trong tòa lâu đài bên ngoài cổng thành phố.




Đêm ấy sau khi đặt những bông hoa đã tàn vào nôi búp bê, Ida cứ trằn trọc mãi, rồi không nén được tò mò, em rón rén bước vào phòng đặt nôi búp bê và thấy một cảnh tượng tuyệt vời: đèn đắt hết nhưng căn phòng sáng huyền ảo nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt xuống sàn. Tất cả những chậu hoa tươi đều rỗng không, ngay cả những bông hoa héo của em đã tươi trở lại, hòa cùng lũ hoa tulip khiêu vũ trên sàn, còn bông lily vàng đang ngồi chơi đàn piano cứ như một thiếu nữ xinh đẹp ấy… 
  
Tôi không còn nhỏ như Ida để tin câu chuyện của anh sinh viên về những bông hoa dự vũ hội trong một lâu đài châu Âu tráng lệ. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng vu vơ ước một lần nằm mơ thấy những bông hoa ôm nhau nhảy múa trên sàn trong ánh trăng chiếu xuyên qua cửa, được thấy ông búp bê bằng sáp mắng những búp bê giấy: “Tại sao lại nhồi những điều vớ vẩn như vậy vào đầu trẻ con kia chứ?” như ông luật sư nhăn nhó với anh sinh viên khi anh kể Ida nghe câu chuyện về những bông hoa khiêu vũ.
Song tôi đã cảm nhận được cảm giác ngớ ngẩn ấy khi thấy những giỏ hoa tươi tắn trên một quán rượu ngày đầu tiên ở London. Đến giờ, dù đã trở lại biết bao lần nhưng lúc nào đi ngang quán rượu ấy tôi vẫn không khỏi bồi hồi nhớ. Nhớ cả lúc tôi ngờ nghệch hỏi anh bạn người bản xứ đi cùng khi thấy hoa mọc khắp nơi trên phố và trên bệ cửa sổ những ngôi nhà ven đường: “Vậy chứ trồng nhiều hoa không sợ người ta bẻ trộm sao?”. 
  
Ở châu Âu không ai bẻ trộm hay phá hoa cả, ngay cả trong những khu phố mất an ninh nhất với đầy rẫy nạn móc túi hay trộm xe hơi. Phải chăng vơi hoa, người ta nâng niu, nương nhẹ hơn? Mà không nâng niu sao được, hoa mỏng manh quá, xinh xắn quá, cái đẹp của tạo hóa, của cây chắt chiu qua bao mùa mới đậu được những búo mơn mởn như vậy, tần nhẫn sao đành.

Vẫn biết đó là hoa xứ người ta nhưng sao tôi yêu quá chừng. Những ngày năm trước, buổi sáng dậy sớm đi bộ tới trường cách nhà gần bốn cây số, mấy cây táo trụi lá qua mùa đông đầy sương mù và giá rét nước Anh “một sớm kia rất hồng” (*), hoa nhỏ xíu mỏng tang rung rinh chào tôi, để rồi đến tháng tám, tháng chin đậu trái lúc lỉu đỏ au cho người chút ngọt lành. Trên đường tôi đi mỗi sớm băng qua công viên đầy những bông hoa có cái tên ngộ nghĩnh hoa cốc bơ (butter - cup) mọc hoang, vàng óng tròn xoe nở trên cỏ xanh mướt còn ướt sương đêm, thỉnh thoảng tôi hay ngắt một vài bông kẹp trong những ngón tay đi cùng để trước khi vào lớp cất vào balô đeo vai.
 Một ngày nọ tôi băng qua công viên đến trường như thường lệ, thấy người ta mang xe đến xén cỏ định kì, lũ hoa cốc bơ của tôi bị dứt khỏi đất mẹ nằm rạp mình vẫn còn vàng rực rỡ, tôi buồn thiu khi nghĩ chỉ ngày hôm sau những bông hoa bạn đường sẽ héo úa tàn tạ. Nhưng cỏ cắt đi rồi lại mọc lại sau nhưng cơn mưa phùn, cốc bơ lại nở tròn xoe chào tôi mỗi sáng đến trường “Nè, có thấy hoa châu Âu đẹp chưa?”.
Tôi yêu hoa xứ lạnh bằng một tình yêu như một ông cậu thương cháu nhỏ nhưng không biết bày tỏ tình cảm làm sao, chỉ biết ngắm nhìn đứa bé không chán mắt rồi vụng về vuốt bàn tay cục mịch lên hai mà bầu bĩnh mịn màng.
Mỗi lần thấy hoa thơm ngát bên những ngôi nhà có mái đầu hồi đặc trưng Amsterdam, khoe màu trên những gánh hàng hoa Paris, rung rinh trên những cửa sổ nhà xưa gạch bong từng mảng bên những con kênh đào Venice, cuống quýt nở tràn ra cả đường trên phố đi bộ Barcelona, tô điểm những quán cà phê ngoài trời nắng nhạt ở Brussels, hay tươi rói bên trong hàng rào sơn trắng đặc trưng vùng Scandinavia ở Sigtuna… tôi lại thấy tim mình đập rộn lên trong lồng ngực.
Nhưng cũng như ông cậu vụng về nọ, tôi là người ngoại đạo với hoa, chỉ biết ngắm hoa không chán mắt rồi lấy những ngón tay khẽ khàng chạm nhẹ, không biết phải khen, phải cưng, phải yêu hoa thế nào mới đúng.


Tôi không nhớ hết tên hoa ở những nước châu Âu tôi đã đi qua, đã sống hững ngày, những tháng năm rất thật; những thủy tiên, diên vỹ, lily, dạ lan hương, uất lim hương, tử đinh hương, oải hương, hoắc hương, păng-xê, giọt tuyết, mimosa, kim ngân, phong lữ…Những bông hoa thay nhau nở hoài làm níu chân người dù “trăng tàn nguyệt tận” (*).
 
Những cái tên xa lạ tưởng chừng ở đâu đâu, mà quả thật, hoa này nở ở đâu đâu chẳng phải quê mình, nhưng sao tôi nhớ, tôi thương khi hoa tàn như bé Ida thương những bông hoa heo úa trong bình mới lấy hộp gỗ đặt vào, rủ hai người anh họ chôn hoa xuống đất. Và những ngày hè Sài Gòn nắng đổ lửa, tình cờ lật những câu thơ đăng báo hồi 16, 17 tuổi “Níu vào mùa cũ. Chỉ thấy lạnh bàn tay. Những cơn mưa cũng đã thành quá khứ…”, tự nhiên tôi da diết nhớ những bông hoa cũng đã thành quá khứ ở xứ lạnh năm nào. Những bông hoa “nở hết trong hoàng hôn đợi gió vô thường lên” (*) của xứ người  ta…

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

entry4_vuthinhung

Entry 4:

Argument structures and fallacies

Item :

Nếu Thượng Đế làm gì cũng được, thì Thượng Đế có thể làm ra 1 cục đá nặng đến chính Ngài cũng không nâng nổi”

Analysis :


The appeal to power : the God can do everthing

False premises ; two premises is contradictory. if God can do everything, he can create anything including a rock that he can not lift. It is opposite to what said above that God can do everthing.

entry 4_Nguyen Thi Hong Lien

Argument structures and fallacies

Item 1:

Rằng tôi chút phận đàn bà

Ghen tuông thì cũng người ta thường tình

(Truyện Kiều –Nguyễn Du)

- Analysis: Argument structure:

Premise 1: Đàn bà thường hay ghen

Premise 2: Tôi là đàn bà


Conclusion: Tôi ghen

- Argument fallacy:

In these two poem sentences, Hoan Thu argues that she is a woman, and women are often jealous in love, therefore she is jealous is a common thing. However, her argument has bias that women are jealous, but in reality not all most of women are jealous. This argument is appeal to popularity.

Some S are P

a is S


Therefore, a is P

Entry4_Tran Thi Van Anh

Entry 4:
Argument Structures and Fallacies


Ông chồng và bà vợ đang tranh luận về việc nấu nướng. Bà vợ cho rằng nấu khoai tây thì mỗi nồi chỉ nên cho một muỗng muối trong khi ông chồng cho rằng hai muỗng thì ngon hơn. Ông chồng nhẹ nhàng:Cười
- Tôi nghĩ, trong chuyện này mình không hẳn đúng đâu.
- Cái gì? Tôi không đúng? Ông nói thế là ý gì hả? Ông định nói rằng tôi không đúng. Ông định nói là tôi hoàn toàn sai chứ gì? Tôi sai nghĩa là tôi đã nói dối phải không! Tôi nói dối thì có nghĩa là tôi ăn nói không như một con người. Ông định nói là tôi sủa bậy như con cún phải không? Ối mẹ ơi, chồng con nó kêu con là chó. Mẹ ơi!


  • Analysis:
The wife’ inference follows this:
If the husband says that she is incorrect.
=>(Hidden premise:  If she is incorrect, she totally wrongs)
Then she totally wrongs.
=>(If she totally wrong, it means she lies)
Then she lies
=>(If she lies, she is not speaking like human)
Then she is not speaking like human.
=>(The person not speaking like human, she barks like a puppy)
Then she barks as a puppy
=>(Puppy is dog, so her husband calls her a dog)

Then her husband calls her a dog.


  • The structure of the wife argument is:

All the incorrect saying is baked by a dog.
She is incorrect.

 Therefore, she likes a dog.


In this story, the wife makes a “slippery slope”. She base on the false premises and insufficient premises to infer her husband saying to absolute different meaning.


Reference:

Entry 4_Nguyen Thi Duyen

                                            Entry 4

    Argument Structures and Fallacies



"No True Scotsman"
The story goes that this grizzled old Scotsman is sitting at the kitchen table and his wizened old wife, whose voice sounds like a Monty Python grandma impression, is reading the paper.

She pipes up: "Oh, George! This is awful. A man in Manchester (that's in England if you're clueless) was found guilty of [insert atrocity here. I'm gonna go with, "snorting babies"]! How dreadful!

George McScotsman says in his gruff but ultimately revealing of a soft heart voice, "Hmph! No Scotsman would do such a thing!"

Georgina McScotslass goes on: "But George, it says here the man's from here in Edinburgh!"

Without missing a beat, George says: "Hmph! No true Scotsman would do such a thing!"

(I wanted to do ridiculously overblown stereotypical Scottish accents, but damn if I can remember how one sounds, much less type a funny version if it)




Analysis:
In this story, the characters here are committing, which are trying to patch up an already ridiculous (or at least wrong) blanket assertion with arbitrary modifications that ring hollow and show signs of having been pulled out your butt.

Fallacy is a form of circular reasoning including a conclusion about something in the very definition of the word itself.



ENTRY 4_NGUYEN THI THU HIEN

Argument structures and Fallacies

Chứng điếc của cào cào

Một giáo sư côn trùng học nghiên cứu tâm sinh lý của loại cào cào. Ông bắt một con, để trên giấy và hô to:


- Cào cào, nhảy.

Cào cào nhảy tung rồi lại rơi xuống tờ giấy. Ông bèn lấy kéo cắt hai cẳng cào cào, để lại trên giấy và hô to:

- Cào cào, nhảy .

Lần này cào cào đứng im, không nhảy, nó nhìn láo lơ. Nhà côn trùng học lấy giấy bút ghi một cách thận trọng: "Khi ta cắt hai cẳng của cào cào, nó sẽ trở nên... điếc".

Source: http://cuoi.xitrum.net/nghenghiep/879.html



1. Argument structure:

Premise 1:If someone is deaf, then he can not respond to what others say to him
Premise 2:The Grasshopper does not respond to the entomologist’ order
-----------------------------------------------------
----------------------------
Conclusion: The grasshopper is deaf

2. Argument fallacy

The entomologist commits the structural fallacy: affirming the consequent

If A, then B
B

---------------------
Therefore, A